Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Thùng các tông, sắt vụn và giấy


Tôi có vài người bạn. Bạn mạng, bạn cũ, bạn xã hội. Mỗi người một nơi. Lâu lắm chẳng ai gặp ai, có gia đình, có con nhỏ, ít thời gian cho nhau.

Một người sống ở Bắc kinh - TQ, một người sống ở Sài gòn, một người sống ở Hongkong. Một người nữa đi bụi miết mải, chẳng biết nên gọi sống ở đâu nữa. Tất cả đều chưa có gia đình, và họ cũng không có thời gian giành cho nhau.

Vài hôm trước vì Bắc kinh bụi bặm không ai ra được đường. Tôi mới hỏi chuyện tình hình gia đình, công việc. Bạn vẫn chưa lấy vợ, công việc tạm ổn. Bạn nói đang cố gắng mua một cái nhà, tậu một cái xe, và tích một chút tiền. Như vậy mới lấy được vợ ở đây. Bạn này tôi quen trong một lần đi Trung quốc, bạn người Trung quốc.

Bạn ở Hongkong, là bạn mạng. Chúng tôi không gặp nhau bao giờ, quen nhau khi tôi hỏi thông tin về Disney Land qua một forum. Chẳng cần hỏi bạn cũng nói, bạn mới đổi xe. Một con Mec S500 đời 2012 mới cóng. Tôi biết loại này, trông nó như một pháo đài. Trên fb của bạn là những hình ảnh view tuyệt đẹp từ một căn hộ cao tầng. Bạn nói vợ chồng bỏ nhau rồi. Chán. Không hợp. Con vợ nuôi. Cuối tuần tới thăm. Giờ khỏe re. Bạn người Hà nội.

Bạn ở Sài gòn là bạn học cũ. Bạn nổi tiếng ăn chơi. Nhưng vì thế mà bạn chẳng giữ được gì cho mình. Nhà cửa, vợ con. Giờ thì bạn đang ở trọ. Vợ bạn đã về lại Hà nội. Làm thuê ở đâu đó. Hôm nói chuyện bạn phấn chấn lắm. Tao sẽ mua nhà, tao sẽ mua xe, rồi gái nó lại bu đầy.

Một người bạn mạng nữa. Nhà bạn ở một tỉnh trong Miền nam. Bạn đi bụi khắp nơi một mình. Lúc Trung quốc, lúc Mông cổ, khi Ấn độ. Nay bạn ở Thái, mai ở Campuchia, kia đã thấy ở Mianma. Bạn chỉ đi một mình. Bạn không thích đi phượt. Tôi đồng ý, tôi gọi phượt là lũ văn phòng đú đởn thích đi chơi. Đi tới đâu ồn ào tới đó. Bạn đi bụi. Tôi thích. Tôi cũng sẽ đi bụi.

Bạn chưa có gia đình. Bạn cũng không cần biết sẽ đi đâu vào ngày mai, cứ nhấc chân lên, rồi đi. Bạn cũng không cần biết bao giờ về. Cứ đi thôi.

Bạn là duy nhất khác biệt với 3 người bạn trên của tôi. Vì bạn là nữ.

***

Trong một lần thiền định. Tôi đã được đi học một lớp học sơ cấp, cho các Chân sư giáo hóa. Trong buổi học của tôi. Tôi được chứng kiến những tòa nhà như những thùng các tông. Xe hơi như những đống sắt vụn. Và tiền chỉ là giấy.

Chúng tôi học không theo kiểu giảng bài thông thường ở cuộc đời. Tôi chỉ cần nghĩ tới bất kỳ thứ gì vật chất. Tôi sẽ dõi theo nó với tốc độ không tưởng của thời gian. Tôi sẽ chứng kiến từ lúc nó hình thành tới lúc nó bị phá hủy. Một vòng quay tròn vo. Người này nối tiếp người khác, bám vào chúng, những vật chất. Để rồi lại nhẩy sang một vòng quay khác, khi nó bị phá hủy. Họ bám riết, giữ chặt, thậm chí giết nhau vì nó. Họ đang có tất cả, nhưng họ  đang mất tất cả.

Tôi cũng được chứng kiến. Khi mà năng lượng tiêu cực của chính những người ở khu vực đó tích tụ đủ về lượng. Nó sẽ chuyển hóa thành chất, và phản kích lại họ ra sao. Những điều tôi không thể diễn giải nổi bằng lời.

***

Hãy quan tâm tới chính bản thân mình. Tới những người xung quanh mình. Ngay cả khi họ vẫn đang ổn, khỏe mạnh. Đừng chỉ quan tâm, hoặc giả quan tâm chỉ khi họ bị ốm. Những con người, chúng ta mới là thứ quý giá nhất.

Và thứ quý giá nhất trong chúng ta, chính là tình yêu thương.




1 nhận xét:

  1. Một bài viết hay!
    Có rất nhiều hạng người khác nhau...nhưng nỗi đau điều giống nhau cả.
    Dạo này mình hay nghĩ đến câu nói của Đức Phật. Đời là bể khổ...quả thật là vậy. Vì những sản phẩm của chúng ta đều bắt nguồn từ tư tưởng. Mà mỗi tư tưởng không ý thức đều sản sinh ảo tưởng và đau khổ. Mọi người đều đang mơ ngủ như vậy và mãi chìm đắm trong đau khổ. Nhìn cảnh này thật thương cảm biết bao.

    Trả lờiXóa