Chuyến tầu của cuộc đời bạn chưa bắt đầu, sắp thôi. Mọi việc bây giờ bạn cần làm là vui sống. Đó chính là nội lực để rèn luyện sức khỏe, cơ bắp. Không phải cho cơ thể bạn, mà cho tâm trí bạn.
Chuyến tầu tốc hành của bạn vẫn luôn chạy. Vẫn luôn có những người nhỡ tầu và ở lại rất lâu trên sân ga, không thể quay trở lại. Có những người bắt kịp, và có những người sau vài lần chạy, đu, bật, mới bắt kịp. Bạn thì sao? Bạn nghĩ thể trạng mình ra sao khi bắt chuyến tầu này.
Tôi biết rằng, con tầu trong thế giới tâm linh này, ngay cả những ông thầy cúng, hay bói toán, gọi hồn bốc cốt cũng chưa bao giờ biết nó mặt ngang mũi dọc như thế nào. Hoặc giả đọc vài quyển sách viết về đường hầm có nơi cuối sáng lòa để nói trong lúc trà dư tửu hậu. Chỉ một số người trong một chốc xuất thần đi qua được mật độ rung động 5 mới được tận mắt chứng kiến nó, và kể lại. Còn tôi là người may mắn được nghe.
Hãy biết rằng bạn đã bắt chuyến tầu này rất nhiều lần, và đã bắt trượt rất nhiều lần. Trong những khoảnh khắc tăm tối của trung giới, bạn không thể nhìn thấy hay cảm nhận được điều gì. Bạn chỉ biết chạy trên đôi chân không có, nhìn với đôi mắt mù, và cố gắng với cơ thể không có để cố đuổi. Mọi thứ bạn từng có trong cuộc sống như chức vị, nhà cửa, tiền bạc, xe cộ đều đeo bám ngay cả khi bạn đã chết. Gánh nặng đó theo bạn ngay cả khi bạn không còn thân thể, nhưng bạn cứ nghĩ là có.
Một số tinh thần ở cảnh giới cao khi đứng trên những đám mây nếu hiển hiện sẽ là những vòng sáng dịu nhẹ. Một số khác khi phải làm việc, sẽ như những đám mây trắng lơ lửng phát sáng. Nhưng vong với ma, dứt khoát phải là hình người. Bởi ý nghĩ họ phải có hình dung, phải có trang phục, đã hằn sâu tới nỗi. Khi không còn não bộ để suy nghĩ, họ vẫn cứ nghĩ như thế.
Ánh sáng cuối đường hầm là câu truyện chung cho tất cả những người đã đi và quay trở lại. Họ không vào ga tầu như mọi người. Họ được di chuyển nhờ năng lực cao hơn khả năng của chính họ. Họ được tự chứng kiến một phần dữ liệu của chính mình trong thư viện vũ trụ, thường được diễn tả lại theo mật độ rung động 5. Nó giống như 1 studio siêu cấp, nơi bạn có thể vuốt tay để xem bất kỳ cái gì bạn muốn đã diễn ra với chính bạn. Rồi bạn quay trở lại.
Nhưng với sân ga và chuyến tầu. Nó là khác hoàn toàn. Mỗi người có một sân ga riêng, và một chuyến tầu riêng. Trong mỗi khoảnh khắc mà bạn nằm xuống và bắt đầu ngủ với đôi mắt nhắm. Bạn thấy mọi thứ tối đen như mực. Nếu tĩnh tại trong vài phút lắng nghe nhịp thở, nhịp tim, bạn sẽ bắt đầu có những cảm nhận về cơ thể, về giường, đệm, chăn, nỗi đau, nỗi nhớ, khát vọng, ... của chính bạn. Rồi bạn chìm vào giấc ngủ.
Sân ga của bạn sắp tới tương tự như thế nếu bạn không có chút chuẩn bị nào. Nó tối tăm, lạnh lẽo, và chỉ có một mình bạn. Bạn thậm chí không thể nhìn thấy mình, cảm nhận cơ thể, phương hướng. Và tất nhiên không thể cất bước để bước về một hướng nào cả. Bạn hoàn toàn mất liên lạc với tất cả, bạn không có gì, kể cả chính thân thể bạn. Chỉ có sự cảm nhận.
Khi sự cảm nhận của bạn chỉ còn là sợ hãi, tiếc nuối, đòi hỏi. Đòi hỏi thân thể, ngôi nhà, gia đình, và bạn bắt đầu bị đói. Bạn chẳng có việc gì khác ngoài việc khóc lóc và đau khổ. Bạn sẽ đau khổ tới cùng cực, khóc lóc với không ai cả và không có giọt nước mắt nào hết. Đó chính là địa ngục của bạn. Không có lửa đâu, trong trường hợp bạn là người bình thường, lỗi lầm ít.
Như thế, chuyến tầu nào sát ngay bên cạnh, bạn cũng không thể tiếp cận, không thể di chuyển. Sự thật là bạn không thể lên tầu. Chuyến tầu của những giấc mơ và hạnh phúc. Nó ở ngay bên cạnh, nhưng ở một chiều rung động khác. Bạn không thể lên, nếu bạn khóc lóc và đau khổ.
Tôi viết bài này vì tôi biết, những người đánh bom cảm tử ở Paris ngày 13.11 tin rằng. Họ sẽ gặp thánh Allah của họ. Họ, những người trẻ tuổi với đức tin mạnh mẽ, sẽ ngồi than khóc khi chuyến tầu chở các nạn nhân của chính họ di chuyển.
Bạn không thể chạy được nếu bạn lôi đủ thứ bạn nghĩ là của bạn sau lưng, với cảm nhận đau khổ và khóc lóc. Không ai có thể giúp được bạn cả, ngoài chính bạn.
Vũ trụ không làm việc theo cách bạn nghĩ. Vũ trụ làm việc theo cách của vũ trụ. Và để hiểu, bạn phải là chính vũ trụ.
Hãy thử bắt tầu hàng đêm nào, bạn của tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét