Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Một ngày mới


Một ngày mới đến. Tỉnh dậy khi mắt chưa mở. Nằm im lắng nghe những âm thanh xung quanh mình. Tôi vẫn như đang ngủ.

Tiếng chú chim sâu riu ríu, chú đang nhẩy nhót và ca hát trên cành trứng cá lòa xòa trước cửa sổ. Vài tiếng gà gáy thưa thớt xa xa văng vẳng. Tiếng con trùng vẫn còn chưa dứt, dù ánh sáng đã kịp xuyên qua đôi mắt nhắm trong một buổi sáng tinh khôi như thế này. Bỗng tôi ngửi thấy mùi oải hương, nó đã kịp thức dậy sớm và tỏa hương thơm ngát.

Tôi nằm im tự thưởng cho mình những phút giây nhận biết mọi thứ xung quanh với không một chút phán xét. Tôi chưa muốn mở mắt ra, chưa muốn ngồi dậy. Tôi cảm nhận thấy cuộc sống, thấy chính tôi trong ngay lúc này. Trong một ngày mới đến.

Tôi nhận biết chính tôi. Tôi nhận thấy mình phút chốc đang nằm ngoài những suy nghĩ thường ngày. Những tính toán, những kế hoạch, những đua chen. Lạ thật, có lẽ tôi không phải là những suy nghĩ đó. Những kế hoạch, toan tính, bọn chen đó? Tự dưng tôi nhận ra, những thứ đó, thứ có lẽ không phải là tôi đó được hình thành do tập quán xã hội, do mục đích của số đông. Thậm chí có lẽ do sự sợ hãi kéo dài của nhiều người xung quanh tôi. Của bố mẹ tôi, của ông bà tôi, cô bác, bạn bè, thầy cô giáo, ... và của chính tôi. Với mỗi nỗi sợ khác nhau, đi kèm với nó là một xã hội khác nhau, trong một vị trí địa lý khác nhau. Tất nhiên cuối cùng hình thành lên một mục tiêu. Để từ đó mục tiêu này sẽ thành đích ngắm cho mọi người.

Người ta sẽ gắng đi học và tốt nghiệp với tấm bằng tốt. Cố gắng đi làm ở công ty lương cao, hoặc tạo dựng 1 công ty nhiều lợi nhuận, hoặc vươn cao trong vị trí chính trị, hoặc trở thành 1 người được số đông biết đến, được trọng vọng. Gọi chung chung là thành đạt. Người ta sẽ cố gắng để giữ 1 gia đình tốt đẹp trong mắt mọi người. Sẽ cố gắng tạo cho mình một diện mạo hoàn hảo trong mắt số đông. Người ta sẽ cố gắng theo những tiêu chuẩn xã hội đã mặc định hàng trăm năm nay. Đó chính là những đích ngắm của nhiều người, trong đó có tôi, trước đây.

Một ngày mới. Trong một phút giây khi chưa mở mắt. Tôi chợt nhận ra mình không thuộc về nó. Tôi chợt thấy nó đứng ngay bên cạnh, chờ đợi tôi thức giấc. Để khi thức dậy, sống như thường ngày. Chỉ cần nói thôi, tôi sẽ sai hoặc đúng. Chỉ cần bước chân thôi, tôi sẽ tiến hoặc lùi. Chỉ cần làm thôi, tôi sẽ thành hay bại. Chỉ cần mở mắt thôi, nó sẽ là tôi.

Tôi bình thản nghe thêm tiếng chim ríu rít. Dường như nhiều chim hơn, tiếng dầy hơn và mau hơn. Ánh sáng cũng nhiều hơn xuyên qua mí mắt tôi. Tôi cảm nhận thấy một vầng ánh sáng chói hơn, dàn trải, rực rỡ. 

Đột nhiên xung quanh tôi tĩnh lặng lạ thường. Mọi tiếng động như biến mất. Tôi như rơi tõm vào trong  khoảng không tối vô tận. Ánh sáng cũng biến mất. Một và nhiều tiếng OM OM OM vang động như sấm trong tôi. OM OM OM, OM OM OM, OM OM OM. Tôi không thấy mình có cơ thể, hay ít nhất là tay, hay chân. Tôi thấy mình nhẹ bẫng, bồng bềnh giữa 1 khoảng không. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng OM OM OM, OM OM OM, OM OM OM.

Bất chợt, tôi quay lại với thực tại. Tôi nhận thấy mình vẫn nằm trên giường, vẫn mắt nhắm. Tai tôi lại vẫn là tiếng chim ríu rít, với ánh sáng chói qua mí mắt. Tiếng gà gáy không còn nữa. Hẳn là nó đã đi bới giun, tìm bạn gái, hay đã bị thịt cho một bữa cỗ nào đó rồi. Tôi chẳng biết nữa. Vậy là tôi mơ? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng tôi biết chắc chắn rồi. Nó không phải là tôi, nhưng trong tôi có nó. Tôi là tôi, những tôi cũng không phải là tôi. Thật tuyệt vời.

Tôi choàng dậy.

Một ngày mới bắt đầu.

4 nhận xét:

  1. Một ngày thật tuyệt vời!Cuộc sống cứ thế và thế,cứ lặng lẽ trôi đi trong hoài mộng nhưng bây giờ tôi đã nhận ra cuộc sống thực,con người thực của tôi và tôi hạnh phúc biết bao khi yêu tất cả mọi thứ!^^

    Trả lờiXóa
  2. Bỗng một ngày nhận ra những điều đó, rội tự thấy mình ko chân thật. Mọi thứ đều trở nên thật quái lạ. Nhất là những câu hỏi xoắn hết trong não, về tất cả. Có lúc thấy ta thật lạc lõng, thật ko được bình thường. Rồi bị lạc mất 1 thời gian dài. Đến bây giờ mới thấy được nó cũng là một thực tại, ta bước vào bước ra để thấy thật nhiều thực tại nhưng phải tỉnh táo để ko cảm thấy thật mơ hồ về nó nữa. Phải luôn tỉnh táo :).

    Trả lờiXóa