Với một người cho rằng mình giác ngộ, nói chuyện được với Thượng đế, nhìn thấy Phật, hay bất kỳ thứ gì tương tự. Đó là một điều kỳ diệu, với cá nhân người đó. Nhưng với tôi, có thể đó là một loại ảo giác.
Trong đường tu mỗi người. Ai cũng có lúc mong cầu một điều gì đó. Có thể sự mong cầu là một suy nghĩ, hay một câu chú đọc cả triệu lần. Đôi khi sự mong cầu là một lần gặp mặt, hay bước chân vào một tầng cõi nào, gặp mặt ai đó ở trên. Sự mong cầu đó tha thiết, duy nhất, và kéo dài đến một mức độ. Nó sẽ nén cái lò xo tới một mức độ đủ lớn để tạo thành một lực đẩy cần thiết. Ném sự tưởng tượng thành một thứ hơn như thế. Ảo giác.
Ngày nay, ảo giác đến rất dễ. Hãy kiểm chứng với những người sử dụng chất gây nghiện. Những thập niên 80, chúng ta đã biết tới LSD. Hãy đọc tiểu sử của Steve Jobs, sách về John Lennon, Bod Dylan để thấy rõ. Giới trẻ phương Tây những thập niên trước đã chìm đắm trong ảo giác để có được sự sáng tạo của riêng mình. Còn bây giờ, những chất gây nghiện tổng hợp, tạo những ảo giác mạnh hơn nữa. Và không ai dám nói ảo giác đó không phải sự thực. Một anh bạn tôi kể lại, khi anh uống 10 viên thuốc lắc cùng 1 lúc (trong khi một lần, 1 người chỉ dùng 1/4 viên, nhiều lắm là 1/2). Cơ thể anh nhũn ra, và ảo giác xuất hiện. Anh thấy một ông như ông Phật, nhưng to gấp nhiều lần kích cỡ người thường ngồi lù lù ngay trước mắt. Anh còn thấy nhiều cảnh chỉ có trong phim ảnh. Và do may mắn, anh thoát chết. Còn những bạn trẻ khác, thì ảo giác đem lại rất kỳ thú, họ có thể bay, họ gặp những thiên thần, và trăm nghìn lần hơn thế.
Tôi không khuyến khích các bạn thử nghiệm. Nhưng tôi không nói nó là xấu xa. Việc sử dụng chất gây nghiện như một phương tiện để đạt tới sự giác ngộ là điều bình thường. Nhưng phương tiện đó lại thành mục tiêu, nếu bạn không nhận biết, hoặc tỉnh táo.
Quay trở lại với những người tu hành. Nếu bạn ở một mình trong 3 tuần. Với một sự tưởng tượng sâu sắc về đức tin của mình. Cộng với việc bạn nhịn ăn, hoặc ăn ở mức độ tối thiểu. Bạn sẽ bắt đầu có ảo giác mà không cần bất kỳ chất gây nghiện nào. Bạn sẽ có thể được gặp đức Chí tôn trong tôn giáo của các bạn. Các bạn hỏi, và họ trả lời. Như đối chất, với một giọng nói rõ ràng, khác hẳn. Bạn có thể sẽ nhìn thấy đức Chí tôn của mình với hình dung nào đó. Có thể như một người bình thường, hoặc trong vóc dáng của một ông già đạo mạo râu tóc bạc phơ. Nhưng dứt khoát không phải là một con gà, con chó, hay con ngựa. Bởi đó nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của bạn.
Khi đó, nhìn bên ngoài, bạn sẽ được thấy với tình cảnh lảm nhảm một mình. Hoặc nói chuyện với một bức tường. Trong trạng thái mê mệt. Mắt bạn sẽ đờ đẫn, toàn lòng trắng. Bạn sẽ không nhìn thẳng vào người đối diện nếu họ đối diện bạn. Bạn thậm chí sẽ không ngồi thẳng nữa. Mắt bạn sẽ nhìn đâu đó xa xăm, đục ngầu hoặc trắng dã, bạn sẽ vặn vẹo đôi tay, bấu lấy người đối diện, và nói chuyện vu vơ. Có thể là đức Chí tôn của bạn. Và tôi có thể nói chắc chắn, rằng bạn đang bị ảo giác.
Việc này là hoàn toàn bình thường, nếu bạn vào thăm một trại tâm thần. Nhưng nó sẽ bất thường, nếu nó diễn ra với bạn, ở bên ngoài bức tường bao đó.
Đức Phật chưa bao giờ nói về Thượng đế, hay bất kỳ điều gì liên quan tương tự. Người chìm đắm trong im lặng để nhận biết sự vĩ đại của Thượng đế, cảm nhận Thượng đế. Nhưng không bao giờ nói gì về Thượng đế. Đó là bài học sâu sắc đối với tôi.
Ảo giác về một thứ gì đó thật khó dứt bỏ, nó giống như một con nghiện ma túy. Thật tai hại, nếu trong con đường tiến hóa của linh hồn. Để tìm tới sự giác ngộ, hay chứng ngộ, bạn bị rơi vào ảo giác, tự huyễn hoặc mình. Và mất đi sự tỉnh táo, nhận biết.
Chưa bao giờ, và chưa ở đâu trong cái biết của tôi. Mọi người tôn kính Phật lại thiếu hiểu biết về Phật đến thế. Những ảo tưởng ở trong cả những người dân thuần túy, tới những người tu hành. Ảo tưởng về một thần thông, về một năng lực kỳ bí, về một sức mạnh siêu nhiên đã làm họ lạc lối.
Tất cả chỉ là những ảo giác tạm bợ.
Mọi sự việc đang diễn ra ngay bên cạnh chúng ta. Đang diễn ra ngay ở đây. Ngay giờ phút này. Hãy nhận biết. Đó là điều tôi vẫn đang làm. Và vẫn tiếp tục làm.
Hãy tránh xa những ảo giác.
Phần 2
Hihihihih, chính em đang ngập chìm trong ảo giác , Ảo giác về thế giới , về phát triển ý thức tới mức đầu đủ . Anh đang nói tới thức tỉnh , tăng trưởng nhận thức . Em lại nghĩ Tăng trưởng nhận thức là Ảo giác . Em cho rằng Thức tỉnh là một phần của Ảo giác . Hi . Chính suy nghĩ đó của chính em đang là ảo giác . Em đang suy giảm nghiêm trọng
Trả lờiXóaTrời, anh có vấn đề với đọc hiểu rồi :)
XóaHihihihih, có phải em đang hiểu anh như vậy cũng là trong màn ảo giác ?
XóaTrời nữa, sao anh lại dính vào vụ này. Toàn bộ những bài em viết chia sẻ quan điểm và cách nhìn nhận trên quan điểm cá nhân với những vấn đề chung nhất. Khách quan và trung thực. Không có tính chất áp đặt hay chỉ trích bất kỳ cá nhân, nhóm, hay tổ chức nào, kể cả anh.
XóaCó phải em đang nhận thức thực tại theo cách em suy diễn, theo mô hình suy xét trong đầu ? Có phải em đang không thể nhận thức thực tại Đúng- Như-Nó-Là ? Có phải em đang nhận thức mọi thứ xung quanh qua lăng kính niềm tin chật chội và nhận thức cá nhân của riêng em ? có phải em đang gọt dũa thực tại sinh động rộng lớn xung quanh em để cho vừa với nhận thức nhỏ bé của em hiện nay ? Có phải em đang cố gọt chân cho vừa giầy ?
Trả lờiXóaNhận thức là khác biệt với mỗi cá thể. Nếu như John Lennon nói: All you need is Love. Thì Hitle nói: All you need is War. Còn một người bình thường nói: All you need is Money. Không có nhận thức chung cho tất cả, như vậy mới là thế giới, mới là vũ trụ. Tất cả là một, nhưng mỗi một đó là hoàn toàn khác biệt.
XóaEm và anh có những điểm chung trong nhận thức, và cũng có những điểm riêng. Rất đơn giản, vì em là em, và anh là anh, và mọi người là mọi người. Những điểm chung là phần giao thoa khi hai vòng tròn xích gần nhau. Nhưng nếu có những điểm riêng, em cũng hoàn toàn tôn trọng những điểm riêng đó. Em không muốn tranh luận, hay tranh cãi về quan điểm của mình. Mà em muốn chia sẻ nó. Đơn giản thế thôi, hihi.
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa