Tôi vừa chuẩn bị xong đồ đạc để đi nghỉ vào ngày mai. Chúng tôi sẽ khởi hành từ sớm cho khỏi nắng. Tôi có 1 chiếc va li nhỏ, và một túi xách to. Tôi cầm cả hai.
Hai bạn nhỏ còn lại, mỗi bạn một ba lô gọn nhẹ. Tôi sẽ cập nhật ảnh về hai chiếc ba lô này vào tối mai. Nơi tôi đến có một cái đầm rất to, cách Hà nội chừng 60km. Tôi đã tới đây vào năm kia. Hy vọng nó vẫn có những bãi cỏ như cũ, để bọn chúng chạy, còn tôi ngồi nghỉ.
Bạn này vừa đến, tít thò lò với cái bàn Bia |
Bạn này thì lặng lẽ nhìn cửa sổ |
Đây là 2 túi đồ của tôi |
Tôi mang cả một cái lều nhỏ để cho bọn chúng chơi. Tôi mang đủ thứ tôi có thể tha lôi được, thừa còn hơn thiếu. Ở đó là một khu biệt lập, nên không có hàng quán, hay chợ búa gì. Nếu thiếu, thì thật bất tiện nếu không mượn được ai đó.
Cái lều vừa được lắp ráp |
Anh bạn này phải học nốt bài để chiều còn đi chơi |
Chắc các bạn cũng nghỉ trong kỳ nghỉ này. Nghỉ đôi khi chẳng cần phải đi đâu xa. Nghỉ là Nghỉ. Tôi nghỉ thường xuyên trong ngày. Tôi đặt giờ để nhắc mình nghỉ nếu quên. Tôi gỡ ngay những dây dợ cuộc đời bám nhằng nhịt vào tôi trong những phút đầu. Và tôi nghỉ.
Nếu một năm các bạn chỉ có vài kỳ nghỉ. Và các bạn đốt các kỳ nghỉ đó bằng ăn uống, bằng tình dục, bằng tán chuyện, bằng mua sắm, ... Đó là quyền của các bạn. Nhưng nếu quả thế, thì các bạn nghỉ thật ít. Và các bạn không nhớ được gì thật là có lý. Giống như tôi trước kia.
Tôi thật thích câu nói: "Một tiếng làm việc, một tiếng tư duy". Nhưng tôi cải biên thành: "Một tiếng làm việc, một tiếng nghỉ". Tôi nghỉ suốt ngày, và tôi cũng làm việc suốt ngày. Ăn với tôi cũng là làm việc, và ăn với tôi cũng là nghỉ. Có khi tôi sắp đạt tới trình độ lúc nào cũng nghỉ mất. Tôi vẫn thường phải nói chuyện xã giao với mọi người theo cách mọi người thường nói. Tất nhiên là tôi muốn yên tĩnh, và không nói gì. Nhưng thật khó khi vẫn đang sống giữa mọi người. Vì thế, tôi vẫn giữ nguyên cái vỏ là tôi trước đây. Tôi tán chuyện cũng tạm, và bắt nhịp câu truyện của người khác cũng tạm. Vì thế tôi không giống thằng lập dị lắm. Thật may.
Nhưng vì thế. Tôi thấy mọi người nghỉ ít quá. Mọi người luôn né tránh những lúc, những khoảnh khắc một mình. Mọi người sợ cảm giác có một mình. Tôi thì thật là khoái. Ở giữa mọi người, tôi vẫn nghỉ, nhưng nghỉ nửa chừng. Nhưng khi một mình, tôi nghỉ hoàn toàn. Kể cả khi đó tôi có đang làm gì đó. Tôi thích cảm giác không có ai bên cạnh, tai nghe tiếng động xung quanh. Trong lúc mình làm gì hoặc không làm gì. Tôi thường thấy mình nhỏ lại, chui ngúc ngoắc trong cái vỏ thân xác. Và tôi biết nhiều hơn về chính mình, ở trong cái thân xác đó.
Ngày mai tôi sẽ dậy sớm, đánh thức bọn chúng dậy. Chén một thứ gì đó nhẹ nhàng. Rồi đi.
Chúng tôi đi nghỉ.
Với riêng tôi. Lúc nào cũng là đi nghỉ.
Chúc các bạn vui vẻ.
Ui, hình như Nga chỉ còn đi thêm cái Đầm gì ở Sơn Tây nữa thôi. Nếu không phải nữa thì chiệu gòi., he he
Trả lờiXóaĐầm ở Sơn tây là Đầm long. Đầm long gần Cò, chỗ này gần vườn của tớ. Nhưng không phải :). Khi nào lên NY chụp cho tớ xin ít ảnh hiện trường nhé.
Xóa:)
Trả lờiXóa