Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Hỗn tạp


Hỗn tạp là một từ ghép. Hỗn là hỗn độn, tạp là tạp nham. Từ này tôi dùng để chỉ một số người trong thời điểm hiện tại tôi thấy xung quanh. Luôn tự dìm mình xuống sâu hơn ngày qua ngày trong vũng bùn lầy. Dù rằng chỉ với một bước chân, một nhịp thở, họ sẽ thoát khỏi đó.

Bạn sống trong xã hội hỗn tạp. Bạn sống cạnh những người hỗn tạp. Bạn được giáo dục trong môi trường hỗn tạp. Vậy thì bạn hỗn tạp là điều có lý. Việc không hỗn tạp xảy ra với bạn, hẳn phải là một việc điên rồ khác thường.

Da bạn ngứa ngáy bị kích ứng bởi môi trường bên ngoài. Mắt bạn đỏ và ngứa vì bụi. Mũi bạn đen khi trở về nhà. Quần áo bạn nhanh bẩn. Mồ hôi bạn hôi.

Bạn cáu giận bởi tắc đường. Bạn phát điên vì nghe ai đó nói xấu ai đó, dường như là mình. Lương tăng, nhưng bạn không để dành được nhiều tiền. Bệnh viện là thứ đổ bệnh cho bạn thay vì chữa bệnh. Giáo dục là thứ làm bạn vô giáo dục. Gia đình là nơi kìm kẹp, đè nén bạn. Đồng nghiệp là những người hay chơi xấu bạn.

Bạn không có lúc nào đi bộ thong thả. Hoặc bạn sợ điều nhàm chán đó, hoặc bạn quên nó tới nỗi không thể chịu được cảm giác thư thái. Điều điên rồ nhất với bạn đôi khi lại là việc đi bộ chậm rãi, dừng lại ở ven đường ngắm một bông hoa, ngửa cổ lên nhìn trời rồi cười ngất.

Bạn nghe đâu đó có lớp học Yoga, bạn tham gia.

Bạn nghe đâu đó có lớp học Thiền, bạn tham gia.

Bạn nghe đâu đó có lớp học Nhân điện, Pháp luân công, bạn tham gia.

Đâu đó có lớp học thôi miên, bạn tham gia.

Đâu đó có lớp học khí công, cảm xạ, bạn tham gia.

Đâu đó có lớp học ... , bạn tham gia.

Bạn còn có các lớp học nấu ăn, học nhẩy, nhiếp ảnh, guitar. Còn có các bang hội. Còn có họp lớp. Còn có nhóm bạn thân. Còn có nhóm đồng nghiệp cũ ...

Mọi thứ đập vào bạn như những quả bóng. Và quả bóng là bạn va đập lại dường như không kiểm soát. Cuộc sống cứ trôi đi, và bạn vẫn ước mong có lúc nào đó thảnh thơi, một mình. Và bạn vẫn thấy điều điên rồ đó là cho ai đó, không phải mình.



Bạn cứ lao đi, tìm đến mọi chỗ đông người. Để nói chuyện, để cho vui, bạn sợ một mình. Bạn luôn sợ cô đơn. Ngay cả các lớp học Thiền, Yoga mà tôi biết. Người ta cũng rủ nhau tíu tít cho vui. Học cho biết. Và điều kéo họ tới lớp học là vì ở đó họ sẽ có thêm bạn mới. Và cũng ở đó họ mới có thời gian thực hành. Thay vì bản chất của thời gian ở lớp là hướng dẫn để về nhà thực hành.

Mọi người chỉ đơn giản là sống quá lâu và quá sâu trong sự hỗn tạp. Lâu tới nỗi không nhận ra nó là gì nữa. Có gì khác đi thì chỉ là điên rồ. Điều này xảy đến với mọi xã hội trong các hình thức cũ kỹ hiện tại, chứ không riêng gì quốc gia nào. Những nước phương Tây, bù lại cho việc xã hội văn minh, giáo dục tốt, y tế hiện đại là sự lệ thuộc của con người vào chính sự văn minh đó. Thay vào việc bị chèn ép tâm lý cưỡng bức như các nước đang phát triển thì là sự dậy dỗ đè nén cảm xúc quá mức cho phù hợp với xã hội. Cả hai việc này đều sẽ dần được loại bỏ trong tương lai gần.

Bạn đang ở trong sự hỗn tạp. Điều đó là cần thiết để bạn nhận ra sự hỗn tạp. Rồi từ đó bạn rời đi.

Nếu bạn vẫn chưa dời đi. Vậy là bạn vẫn chưa nhận ra nó, sự hỗn tạp bên ngoài và bên trong bạn.

Kể cả khi bạn dời đi rồi, bạn vẫn không thể kéo người thân của mình dời đi cùng. Bạn chỉ có thể giúp người đó nhận biết. Để rồi chính cá thể đó tự dời đi. Không có cách nào khác.

Nhưng một điều tôi làm tôi thấy thú vị. Là ngay cả khi sự hỗn tạp bên trong và bên ngoài bạn ở mức cao nhất. Thì vẫn luôn có một dòng chảy tinh khiết không chút hỗn tạp ngay bên trong bạn. Nó như tay vịn cầu thang khi bạn ốm, như ngọn hải đăng cứu bạn ngoài biển khi trời bão, như la bàn khi bạn lạc trong rừng. Nó là cứu cánh cho mọi sự hỗn tạp của bạn. Nó là sự cứu cánh đầu tiên mà bạn có thể tự cứu mình, chưa cần tới sự hỗ trợ của bất kỳ ai.

Đó chính là hơi thở của bạn. Bạn luôn quên rằng bạn đang thở. Với đủ thứ tôi kể ở trên kia, thì bạn quên rằng bạn đang thở cũng phải thôi. Và ngay lúc bạn đang đọc những dòng này, bạn cũng đang quên rằng mình đang thở. Bạn hãy hít một hơi, rồi thở một hơi đi nào. Chính xác là bạn quên rằng bạn đang thở.

Chỉ cần nhớ rằng bạn đang thở. Lúc nào cũng đang thở. Cảm nhận được hơi thở ra và vào của chính mình càng nhiều. Bạn sẽ càng nhanh chóng đưa mình từ vũng bùn hỗn tạp sang một nơi đầy ánh sáng.

Và như tôi thường tự nhủ. Đó là thế giới của những người điên rồ.

1 nhận xét:

  1. Đúng. Tôi đã được một bài học về hít thở từ năm 18 tuổi. Rất duyên.

    Trả lờiXóa