E mơ thấy anh đi, đi không lời từ biệt, mà e thì chả thích cái đứa nào bỏ đi cộc lốc như vậy. Anh em mình mới chỉ quen nhau đc 1 tháng, đến cả mặt mũi nhau ngoài đời còn chưa biết, bỏ đi thế nhạt bỏ xừ anh ạ.
E gọi anh là anh bạn thương binh, anh bảo đổi tên khác đi, anh không thích cái tên đó. Còn e thì thấy cái tên đấy là chính cmn xác rồi, vì anh chỉ nằm đc 1 chỗ, cuộc sống tính bằng ngày, khắp người toàn là ống iếc dây dợ, có lết đi đâu được đâu, đến cả mở miệng ú ớ còn không được.
Nhưng e tự hỏi, anh đã làm bằng cách nào, mà dù nằm ở Sin anh vẫn có thể chuyển sang cho em cả thùng mì gói Việt Nam trong khi em chả bao giờ tiết lộ địa chỉ ở Nepal cho anh. Thế nên anh sẽ là thằng thương binh cừ hơn cả những thằng lành lặn anh ạ.
Anh bảo em đi tiếp đi, đi thay anh, vì anh không còn đi được nữa. Anh dặn em cũng đừng buồn, vì có chết anh cũng hoá thành cơn gió, làm bạn đồng hành cùng em. Nhưng anh hứa là chỉ biến thành cơn gió thôi đấy nhé, vì em lì thế chứ nói thật ra em cũng sợ ma anh ạ.
Em nhớ hôm em khóc vì một cái thằng không nên khóc ở Nepal, anh bảo em dắt nó về VN đi, anh nhờ bạn anh đánh nó, chứ ở Nepal anh đéo có bạn, chả đánh nó giúp e được. Giờ em chả cần dắt nó về VN nữa anh ạ, tốn tiền mua vé máy bay cho nó. E đá nó hẳn 1 phát sang tận châu Âu, và phủi tay quên nó, vì em phát hiện ra em có anh là bạn rồi, cần quái gì nó nữa.
Em chưa hình dung ra cái ngày không còn anh chat chit với em thì em sẽ hẫng thế nào. Nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ qua, như cái lúc anh đau em hay động viên anh ấy, "yên tâm, anh cũng chẳng sống lâu nữa đâu".
Em thô thiển, chả tí tế nhị nào anh nhỉ. Thế mà anh lại cảm ơn em, bảo vì có em mà cuộc sống anh vui, anh biết nói bậy, chửi thề, biết yêu giận cuộc đời. Nhưng thực ra em mới là người cần nói lời cảm ơn anh ạ, cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời em như một điều đặc biệt nhất, cho em có vinh dự làm bạn với một người sắp chết để biết nó thú vị thế nào.
Em viết cái stt này, riêng cho anh, để anh đọc được nó, vì em không muốn ai đó chết rồi mới buồn thương khóc lóc, đến lúc đó thì anh có tỉnh lại mà đọc được đâu.
Hôm qua anh hỏi em 1 câu thế này, có cô gái nào yêu một người sắp chết không? Em bảo anh hỏi ngu bỏ xừ, có chứ, vì yêu một thằng sắp chết nó đỡ mệt hơn là yêu một thằng sống dai.
Nhưng nếu anh cần một câu trả lời nghiêm túc thì em bảo thế này. Tình yêu nó chẳng nhất thiết là đi cùng nhau bao lâu, chỉ cần đi cùng nhau một đoạn đường ngắn mà thấy vui là cũng đủ lắm rồi. Giống như việc leo núi ấy, người ta bỏ cả quãng thời gian chuẩn bị dài đằng đẵng, vượt cả chặng đường gieo neo lên đến đỉnh chỉ để ngắm nhìn một bông hoa nở trên đá. Ngắm được vài giây thôi rồi cũng phải về, cũng phải xuống núi, cũng phải quay lại cái chuồng chật hẹp và xấu xí của họ. Nhưng quan trọng là, cái hình ảnh bông hoa nở trên đá ấy, sẽ khắc ghi trong tâm cốt họ mãi mãi, như một điều đẹp đẽ nhất anh ạ.
Cuối cùng, vì anh không thích cái tên anh bạn thương binh, nên e đổi lại cho anh cái tên là "Người tốt cuối cùng".
Nhưng em buồn bỏ mẹ anh ạ, vì đến cả người tốt cuối cùng, cũng sắp bỏ em đi....
PS: Anh bảo e hiếm khi cười. Nhưng ngày e ra bưu điện nhận được thùng mì gói của anh, em đã cười như 1 con điên thế này này
Nguồn: https://www.facebook.com/otkhongcay8x/posts/10203282560437189:0
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét