Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Báo mạng hay Trò rối?

"Báo mạng". Đó là một từ tôi không muốn nói tới, nếu nó không thật cần thiết khi đối thoại trực tiếp. Tối nay, nhân đọc bài post của bạn Beo ở đây, nổi hứng mà viết bài này.


Nói sơ qua một chút. Beo không phải bạn của tôi, nhưng tôi biết Beo, và Beo không biết tôi. Beo nổi như cồn vì nhiều lẽ. Nhưng cá nhân tôi thấy, Beo là người chính trực. Chỉ phải cái hơi phũ mồm, đã thế còn khóa comment. Nhưng nếu nói về độ phũ mồm, thì thua xa các bạn bên lốc nhà ông Tướng.

Ở cả 2 lốc này. Thì mật độ chê bai nhẹ nhàng tới xỉ vả tới cánh làm báo láo nháo hiện nay là không thể kể xiết. Đôi khi chính nhà báo tham gia hùa vào chửi chính hệ thống láo nháo đó. Họ nhìn người khác chửi chính cộng đồng, mà bản thân họ là một trong đó với vẻ bình thản. Thậm chí hòa vào chửi cùng cho vui. Chửi cả cái làng Vũ đại, sợ gì mà không chửi.

Hai chữ "báo mạng", ... ở VN hiện nay không có bút lực nào tả được đúng đắn trên mọi phương diện. Về cả nội dung rác rưởi, thủ đoạn câu view, chiêu trò giật tít (title). Với các mật độ ngày càng đậm đặc những chủ đề liên tiếp hàng ngày. Các đơn vị chủ quản đang chỉ tạo ra một hàng rào thép với những thông tin về chủ quyền, biển đảo, chính phủ, ... Nhưng với những Cướp, Giết, Hiếp, Showbiz, ... thì đang buông tay hoàn toàn.

Những người được coi là nhà báo chân chính. Đang nhìn vào đấu trường với ánh mắt thoi thóp. Họ không có đủ công cụ, họ không có các hàng rào bảo vệ nếu tham gia vào trận đấu.

Điều khác lớn nhất tôi thấy. "Báo mạng" hiện nay bị chi phối và điều khiển bởi các công ty Truyền thông, hơn là chính các đơn vị chủ quản. Và các công ty, điều họ quan tâm là lợi nhuận, và họ không sai khi đứng ở vị trí của mình.

Các đơn vị chủ quản, điều họ quan tâm là thu nhập của lãnh đạo. Và không vi phạm các tiêu chí của Đảng, Chính phủ, Ban tư tưởng văn hóa trung ương đề ra. Họ vẫn nhận đều như vắt chanh các công văn từ trên xuống trong việc tuần này cấm nói tới cái gì, nói giảm nhẹ cái gì, và không được động tới cái gì. Họ làm đúng phận sự của họ, và họ cũng chẳng sai.

Đứng về phía thị hiếu người đọc. Đa số đọc vui vẻ, họ bị tiêm nhiễm hàng ngày, hàng giờ, hàng nhiều năm trời với những thể loại thông tin như thế này. Họ quen rồi, họ vui. Họ không có nhu cầu khác. Thiếu giật giân, thiếu hở cái này cái nọ, thiếu giết người cướp của, ... là cuộc sống của họ trở nên nhạt nhẽo, vô vị. Họ cần nó như gia vị cuộc sống. Xét cho cùng, họ chỉ hơi đáng trách một chút. Nhỉ?

Đứng về phía những người làm báo xịn, gọi làm báo gộc cũng được. Họ lại có cách viết cách đọc của riêng họ. Họ có cách tìm thông tin cần thiết của riêng họ. Và khi cần trao đổi, thảo luận, họ cũng có cách của riêng họ. Họ cũng chẳng dây được với cái đống bầy nhầy ngoài kia. Họ có làm gì sai?

Viết tới đây thì tôi cũng bùng nhùng thật. Làm thế nào bây giờ? Sự thật phải thừa nhận. Là thị trường nó đang phải như thế. Thị hiếu nó đang phải như thế. Nhu cầu nghe nhìn của người ta chỉ có thế.

Nhưng bao giờ? Bao giờ?

Tôi nhìn thấy cả một thế hệ bị đầu độc.

Tôi nhìn thấy những công ty đang có trăm phương nghìn kế tạo ra những cú hích câu view. Chỉ vài cuộc điện thoại, có ngay một bài báo mà nhân vật chính cũng không biết mình nói thế bao giờ.

Chỉ vài cái phong bao, những thông tin nóng hổi cướp, giết, hiếp đến với người đọc lập tức. Trong khi bên điều tra thậm chí chưa nhận án xong.

Chỉ vài câu truyện tâm sự xào xáo lên. Cả đám người ngồi thương vay khóc mướn.

Tôi chỉ biết chắc chắn một điều. Thứ rác rưởi đó sẽ phải lùi lại, nhường chỗ cho một Truyền thông tử tế, đích thực hơn. Giúp cho cả một xã hội tốt đẹp hơn.

Tôi cũng đã cảnh báo mọi người rất nhiều. Nếu muốn tỉnh thức, hãy tắt các kênh mà các bạn gọi là truyền thông đang nã vào đầu mình. Các bạn đang bị tiêm nhiễm hàng ngày hàng giờ vì những tin tức như vậy. Có thể các bạn thấy nó rác rưởi, nhưng các bạn vẫn lao vào như một con nghiện.

Hãy giao tiếp với người thân, bạn bè. Đó chính là một phương thức truyền thông thay thế.

Trên hết, hãy giao tiếp với chính mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét