Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

4 or 8


Câu hỏi đầu tiên mình đặt ra cho bản thân và bây giờ công bố cho rất nhiều người đọc entry này là: Tại sao hệ thống làm việc của chúng ta qui định rằng mỗi ngày phải làm việc 8 tiếng đồng hồ? Như thế đã ổn thoả chưa? Và có gì sai? Không có gì sai cả. Nó chỉ cũ mà thôi.

Trong sự thay đổi nhân thức về thế giới hiện nay, nó đã không còn ổn thoả nữa. Nếu như một người làm việc như vậy, không có gì xảy ra cả. Trăm người, cũng chưa có gì đáng nói hết. Nhưng nếu hàng tỷ người cùng lúc có niềm tin mãnh liệt rằng đó là điều hiển nhiên của xã hội, thì điều đó sẽ tạo ra một cơn lốc xoáy mà đến một thời điểm nhất định sẽ tự vận hành. Theo đó, tất cả nhận thức bị cuốn theo một cách mất kiểm soát mà thậm chí người trong cuộc, chính họ cũng không biết điều này. Có một số người thực sự làm việc với số giờ đó hoặc hơn nhưng chỉ trong một số ngày, có một số thì lại tơ tưởng rằng minh làm việc với số giờ đó nhưng thực chất lại ít hơn rất nhiều. Đó không phải là chân lý, đó là xu hướng, và xu hướng mất cân bằng đó đã cũ rồi.

Trong xã hội mới, người ta sẽ chỉ cần làm việc 4 tiếng một ngày (giờ hành chính). Nghĩa là phải chính thức ở trong môi trường làm việc 4 tiếng 1 ngày theo kiểu chấm công. Một ngày có 24 tiếng đồng hồ được chia ra thành 6 cụm thời gian, mỗi cụm 4 tiếng. Không có một lý do gì cho con người phải cắm đầu vào đất để làm việc nhiều hơn cụm thời gian đã được chia công bằng. Đến đây có nhiều người sẽ cho rằng 8 tiếng làm việc còn không đủ thì 4 tiếng làm được gì? Mình xin nhắc lại rằng có hàng tỷ người ngoài kia đang có cùng một hệ thống tư duy cũ kỹ và nó tạo nên xu hướng tin tưởng tuyệt đối rằng 8 tiếng là chuẩn mực, càng ngày càng phải cần nhiều hơn, 10, 15 tiếng đồng hồ để hoàn thành công việc, rằng họ có nhiều việc hơn là họ mong muốn. Đó là nhận thức đã bị che phủ nhiều nhiều thế kỷ qua bởi guồng máy tự chạy mà chính các bạn đã tạo ra. Trong xã hội mới, lớp bụi dày đăc này sẽ được rũ bỏ. Người ta sẽ không cắm mặt xuống đất nữa. Người ta sẽ bước đi trên cuộc sống và biết bản thân là ai, bản thân muốn gì và mọi mong muốn đều có giá trị ngang bằng nhau.


4 tiếng cho công việc,
4 tiếng cho phát triển kỹ năng, kiến thức và thể chất của bản thân,
4 tiếng cho gia đình, bạn bè, các mối quan hệ,
4 tiếng cho giải trí, sở thích
4 tiếng cho hoạt động tâm linh
4 tiếng còn lại cho việc ngủ.

Phải, ở đây có một sự kỳ lạ. 4 tiếng cho việc ngủ? Đúng là như vậy. Trong xạ hội cũ, người ta chắt đến giọt mồ hôi cuối cùng của cơ thể trong 8 tiếng làm việc, để rồi hy vọng 8 tiếng ngủ sẽ bù lại phần năng lượng đã mất đi mà có khi chẳng bao giờ cảm thấy hoàn toàn lấy lại sức lực. Nhận thức này không còn hoạt động đúng đắn nữa do sự leo thang của guồng máy tự chạy, mà căn bản là qui luật đấu tranh, đòi hỏi người ta phải cần nhiều hơn 8 tiếng để hoàn thành công việc tốt như/hơn người khác. Từ đó dẫn đến các vấn để tinh thần, stress, bệnh, kiệt sức… Trong xã hội mới, khi con người không còn phải chật vật bon chen, đua đòi, đấu đá, bóc lột, vắt kiệt năng lượng của cơ thể, người ta chỉ cần ngủ 4 tiếng là đủ. Ngủ chỉ là một hình thức giải toả áp lực cho bản thân, tự nó không mang ý nghĩa bổ sung năng lượng cao bằng hoạt động tâm linh.



Thứ hai, với 4 tiếng đồng hồ làm việc, những ngày nghỉ bình thường trở nên không còn quan trọng nữa. Chỉ trừ những truyền thống thuần phong mỹ tục như Tết (hoặc ở phương Tây là Giáng Sinh và năm mới) mới là những ngày nghỉ thực sự có giá trị. Khi đó trong những ngày nghỉ Tết họ sẽ chăm chú hơn cho hoạt động truyền thống, giữ đạo. Trong xã hội cũ, người ta không còn nhận thức được giá trị đó nữa. Càng ngày càng có nhiều người đổ ra kinh doanh ngày Tết vì kiếm lời cao hơn, ăn thua với người khác bằng việc hi sinh một số ngày nghỉ của mình. Nhưng thực ra đó không phải là ngày để nghỉ, mà là ngày để sinh hoạt truyền thống để giữ đạo, giữ nét văn hoá. Với 4 tiếng đồng hồ, người ta không thèm muốn được nghỉ, họ không bị rơi vào vòng xoáy tinh thân của đầu tuần và cuối tuần, họ có thời gian để nhớ nhung công việc của họ và yêu thương vừa phải đồng nghiệp của họ.

Họ sẽ giải quyết công việc trong khoảng thời gian sáng suốt nhất với tinh thần tỉnh táo và lạc quan nhất. Theo đó hiệu quả công việc cũng được nâng cao hơn trong phạm vi đủ. Đủ nghĩa là làm bao nhiêu thì thành bấy nhiêu. Vấn để không phải là bạn bị phụ thuộc vào mạng lưới những người những tổ chức làm việc cùng bạn, mà là tất cả các bạn có đủ dũng cảm để tự đặt cho mình một mốc thời gian dài hơn, tự dứt ra khỏi công việc trong dang dở hay không. Xã hội cũ dùng tiền làm công cụ để đặt ra tất cả các chuẩn mực cho công việc vì vậy người ta hoàn toàn bị động với sự làm ăn và mất mát. Tính ăn thua và nỗi sợ mất mát đã rót niềm tin phải làm nhiều hơn nhiều hơn nữa vào các đầu não từ đó chảy xuống deadline và khối lượng công việc của nhân viên.

Thực chất nếu người dưới càng làm nhiều thì người trên càng ăn nhiều hơn, mà nếu người trên làm nhiều bằng người dưới thì người dưới phải làm nhiều hơn họ đang phải làm. Càng về phía cuối kim tự tháp thì lợi ích càng được chia nhỏ, trong khi giới hạn sức làm việc của mỗi cá nhân đều như nhau. Từ đó khoảng cách giàu nghèo càng lớn và dẫn đến đấu tranh liên hồi để kiếm đủ mà sống. Càng kiếm càng thấy mình nghèo là vậy, vì nơi bạn kiếm không độc lập với nơi người giàu hơn bạn kiếm. Tất cả đều liên hệ với nhau. Nếu có cái nhìn rộng hơn, công việc nói chính xác ra là thứ cả đời. Muốn bền vững thì phải tiến chậm. Muốn không mất nhiều thì phải ăn ít. Từ đó nới lỏng cuộc sống của nhiều người ra. Nếu cứ vặn, xoắn, thắt gút, chắc chắn sẽ có lúc gỡ không ra nữa. Người ta lớn lên đi làm rồi nghỉ hưu và chết. Có làm nhiều hơn 15 tiếng hay làm 4 tiếng thì họ cũng đi đến 1 đích. Vậy công việc lấy quyền gì để chiếm nhiều hơn những thứ quan trọng khác trong cuộc đời bạn?

Thứ ba, bạn đang ảo tưởng rằng càng đi làm bạn càng giỏi hơn? Đúng là bạn thiện nghệ hơn với cái mà bạn đã có quá nhiều kinh nghiệm rồi. Nhưng đó cũng chỉ là một vòng lẩn quẩn giống như bạn bị dắt mũi đi vòng quanh thế giới thì cũng là đi vòng quanh thế giới. Thực chất bạn cần nhiều hơn như vậy. Bạn cần 4 tiếng 1 ngày để khám phá bản thân mình, khám phá tiềm năng, tài năng của bản thân mình một cách độc lập và phát triển nó. Bạn phải biết rõ mình muốn gì thì mới có thể thay đổi được cuộc sống của mình chứ không phải là đi học đi làm để biết điều đó và mong một ngày mình sẽ đột ngột biến dạng. Căn bản là bạn không leo thang trong kim tự tháp, mà là kim tự tháp tự thu hút thêm nhiều thành phần khác để cấu thành nên tầng kế tiếp dưới chân bạn, thế là bạn nghĩ bạn đang leo lên vị trí cao hơn. Thực chất ra mơ ước và hoài bão của con người là rất đỗi đa dạng, nhưng trong xã hội cũ, ai cũng nghĩ là mình muốn làm giàu, có tiền để làm việc này việc nọ, nuôi người này người kia là mơ ước tân sâu trong đáy tim mình. Đó là ảo ảnh mà xã hội đã tạo ra cho bạn để bạn phụ thuộc vào nó nhiều hơn.

Trong xã hội mới, với 4 tiếng đồng hồ để tự do khám phá bản thân mình, bạn sẽ hiểu nhiều hơn về những mong muốn thực sự của tâm hồn, bạn biết bạn là ai, thuộc về đâu, muốn làm gì, ý nghĩa cuộc sống của bạn là gì. Bạn sẽ có thời gian để tôi luyện sự chín chắn của bản thân thay vì chạy vòng quanh góp nhặt thái độ chung của người khác. Bạn sẽ không băn khoăn, trăn trở, hoang mang khi đưa ra những quyết định. Bạn sẽ không lạc lõng, loay hoay với việc thể hiện mình. Bạn sẽ có đủ thời gian trong cuộc đời để trở nên tài năng và đặc biệt theo cách riêng của bạn. Và sẽ không có cái gọi là đi lầm đường quá lâu rồi, không còn thời gian để bắt đầu lại từ đầu nữa. Đó mới là xu hướng mới.

Thứ tư, xã hội mới sẽ không biến bạn thành một con rối trong vở hài kịch hối hận vì không dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, người yêu, bạn bè. Một ngày bạn có 4 tiếng để được chia sẻ cùng họ. Nhiều người lầm tưởng rằng đi chơi, xem phim, nghe nhạc giải trí cùng nhau là đã dành thời gian cho gia đinh, người yêu, bạn bè rồi. Nhưng thực chất ra các bạn chỉ ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim, phòng âm nhạc, hay chay vòng quanh trong các quầy bar và chơi game, thậm chí đi tụ họp để mỗi người ngồi bấm smartphone và chuốc nhau say mèm rồi về. Đó là thời gian bị tiêu nhầm. 4 tiếng đồng hồ 1 ngày, để bạn thực sự ngồi lại bên gia đình, bạn bè, những người thân thương để trao đổi, giao tiếp, giải quyết các vấn để tồn đọng trong các mối quan hệ, xay dựng niềm tin và củng cố ước mơ cho nhau. Tập trung vào nhau để cùng hướng đến một điều gì đó có ý nghĩa cho tất cả chứ không phải là mang nhau đi cùng trong các cuộc chơi vì quá vã để làm một thứ gì đó khác với làm việc, để trả lại công bằng cho những thời gian tiêu vào công việc bằng việc tiêu tiền kiếm được vào bất cứ cái gì. Đó là 4 tiếng ngắn ngủi để loại bỏ hoàn toàn lời than khóc của một người cho rằng anh ta/cô ta đã không dành nhiều thời gian hơn cho một người khác mà được họ quí trọng. Nói cách khác là khi mất đi những người thân thương, ít nhất bạn hài lòng vì đã dành 4 tiếng mỗi ngày để trao đổi tình yêu trong suốt cuộc đời họ. Theo đó vở hài kịch hối hận chỉ là một hỏng hóc của xã hội cũ.

Thứ năm mới là vấn để giải trí, giải toả. Trong đó không có sự nghiêm trọng của khúc mắc, chỉ có niềm vui và sự đơn giản của những tận hưởng, những bộ phim, những trò chơi, những nhậu nhẹt. Có người thích sử dụng 4 tiếng này cho sở thích của họ nhưng nói trên diện chung thì đây là khoảng thời gian rảnh rỗi chẳng để làm gì cả, chỉ để nghỉ ngơi một cách toàn diện vì bạn không tự đặt câu hỏi, tại sao mình không đi chơi, tại sao mình ko học, chơi thể thao, hay làm bất cứ gì? Bởi vì bạn đã làm đầy đủ tất cả những thứ đó rồi, Đây là thời gian để nghỉ ngơi trước khi bước vào hoạt động tâm linh. Trong xã hội mới, sự bình tĩnh và lắng đọng là việc rất quan trọng. Có nút thắt nút thả, không vặn xoắn cuộc sống của bạn.

Thứ sáu, hoạt động tâm linh là một điều rất quan trọng trong xã hội mới. Nhận thức mới về thế giới giúp bạn hiểu được rằng thế giới không phải là bí ẩn. Thế giới là một bài học lớn và bạn sẽ học nó trong suốt hành trình tâm hồn của bạn. Những năng lượng thần kỳ trong tự nhiên là có thật và bạn cần học cách để tận dụng được nó qua các hoạt động tâm linh như thiền định. 4 tiếng này là giai đoạn vô cùng có ý nghĩa vì nó sẽ giúp bạn cân bằng cuộc sống vật chất và niềm tin tinh thần trong xã hội mới. Nó giúp bạn điều hoà năng lượng của cơ thể, hấp thu năng lượng trong tự nhiên và trở nên khoẻ khoắn hơn trong sinh hoạt thường nhật. Trong quá trình này, bạn sẽ trở nên sáng suốt về trí tuệ thông thái, tạo cho mình một tương lai nắm bắt được, góp phần xoa dịu những điểm khúc mắc về mặt năng lượng trên thể giới.

Đó là tương lai của một xã hội mới. Mình tin rằng không phải tất cả các bạn ở đây đều chưa biết điều này, hoặc có mong muốn được sống một cuộc sống như vậy. Hãy tự hỏi bản thân mình tại sao muốn mà chưa làm được, muốn mà không dứt ra được? Là bởi vì vòng xoáy của hàng tỷ con người trong nhiều thế kỷ qua đã trở nên quá mạnh mẽ, bạn bị cuốn vào trong đó và chưa tìm ra được cách để thoát. Đừng tuyệt vọng, thế giới đang thay đổi, xã hội mới đang được hình thành, sẽ có rất nhiều người và rất nhiều thế lực chung tay giúp đỡ chúng ta.

Nguồn: Bài viết của bạn Arius

1 nhận xét:

  1. Muốn dứt ra:
    Trước tiên là lắng nghe bản thân.
    Xong rồi thì đấu tranh với người thân (gia đình hẹp).
    Những đối tượng còn lại nên cho ra ngoài tầm ngắm.

    Trả lờiXóa