Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Nở hoa


Không hề là tự nhiên, khi bạn chứng kiến việc nở hoa. Phải hội tụ đủ ba yếu tố mong chờ, kiên nhẫn, và thích thú cho việc này. Mong chờ như một đòn bẩy - lò xo, là điều kiện cần. Kiên nhẫn là điều tiếp theo, bởi việc nở hoa không nhanh chóng như khi bạn kịp uống một tách trà. Kiên nhẫn theo đuổi một việc gì đó, đồng nghĩa với việc bạn phải bỏ qua một việc gì đó khác, để đạt được điều kiện cần: là mong chờ. Và thích thú là điều kiện đủ, hoàn hảo cho sự việc. Bởi nếu chỉ có mong chờ và kiên nhẫn. Việc chứng kiến này sẽ giống như săn một con mồi. Bạn bị cơn đói giầy vò, và bạn phải kiếm ăn, bản năng đẩy bạn đi, không có sự thích thú. Giống như việc kiếm tiền: toàn bộ giáo điều mà xã hội đặt ra đè nặng lên vai bạn, và tất cả đẩy bạn đi.


Việc nhầm tưởng thích thú săn mồi với thích thú ngắm hoa là sai lầm. Vì thích thú săn mồi là một thích thú ảo, thích thú có điều kiện. Sự cắn giết chỉ để đạt mục đích. Thích thú việc ngắm hoa là một khái niệm hoàn toàn khác. Nó không kèm điều kiện gì. Một sự thích thú tự nhiên làm bạn thư giãn. Thì ngược lại, sự thích thú kia làm bạn căng thẳng.

Để một bông hoa nở cần rất nhiều điều kiện và quá trình. Hạt giống, nẩy mầm, ánh sáng, không gian, sự bảo vệ và thời gian. Từ hạt mầm mới thành cây trưởng thành, để rồi ra hoa. Vì mỗi cây mỗi loại hoa, xin kể ví dụ về hoa chuối.

Do có điều kiện nên tôi được theo dõi quá trình hình thành và phát triển của một bông hoa chuối. Việc này đơn giản với những người từng sống lâu ở quê. Nhưng nếu các bạn chỉ sống ở thành phố, và chỉ mua chuối ở chợ, thì nó là không dễ dàng. Một bông hoa chuối sẽ mọc lên từ gốc chuối (hay còn gọi là củ chuối), nằm ở giữa thân cây. Theo thời gian, nó sẽ lớn dần và di chuyển dần lên phía trên. Thường khi phát hiện cây chuối có hoa, nó đã ở lưng chừng thân. Nếu để ý kỹ, khi leo tới 1/3 đã có thể nhìn thấy. Lúc này, thân cây phình to, bởi hoa chuối bên trong đang trưởng thành. Cây chuối giống như một bà bầu, với cái bụng bầu ngày càng to và di chuyển lên phía trên. Một cây chuối có thể chửa hoa đôi, dù hiếm gặp. Nhưng không phải hoa nào chúng ta cũng có thể biết nó đã hình thành, nhưng chưa nở ra như hoa chuối.

Bông hoa được ra đời, là kết quả của sự chuyển hóa năng lượng kỳ diệu của tự nhiên. Từ một hạt mầm, một cái cây, mọc ra một bông hoa. Bông hoa có mầu sắc, có hương thơm, có vẻ đẹp. Thành tựu đó chắt lọc từ nắng, gió, không khí, nước, dưỡng chất, và từ đất. Một cái cây tổng hợp từ mọi thứ xung quanh nó dù là hữu hình hay vô hình để nở ra một bông hoa. Bông hoa, không đơn giản là sự nở về mặt nhãn quan. Bông hoa đó, nở về mặt tự thân, bên trong, bên trong nữa. Trước khi nó được nở ra để có thể nhìn thấy.

Phật khi tặng cho Khổ đầu đà một bông hoa, đó là sự trao truyền không lời. Một sự Pháp chuyển vô cách đã diễn ra. Hoa không phải là hoa, nhưng lại là hoa.

Bông hoa chưa phải là kết quả. Bông hoa chỉ là bước chuyển tiếp. Kết quả sẽ là hạt, là quả. Để phát tán đi sự sống, được đóng gói gọn gàng, được mã hóa hoàn chỉnh. Vòng tròn hạt - cây - hoa - hạt được lặp lại tới vô tận. Bông hoa héo úa, tàn rũ, để ra được hạt. Sự chết được đánh đổi lấy sự sống. Và sự sống, để dẫn tới sự chết. Một dạng vòng lặp khác lại xuất hiện. Sẽ có người hỏi, điều này dẫn tới cái gì, để được cái gì? Không dẫn tới điều gì cả, chẳng để được gì cả. Đó là một câu hỏi sai. Không thể mang mục đích với mầu sắc xã hội vật lý đương đại ra để hỏi điều này, vì chẳng có gì đúng nếu áp đặt vào đó. Trong cái vòng tròn nhiều tầng rung động. Việc nở hoa xuyên suốt như cái trục thẳng giữa vòng xoắn ốc. Mỗi lần quay lại điểm bắt đầu, nhưng không phải điểm bắt đầu, mọi việc lại diễn ra như cũ, nhưng không như cũ.

Mọi nghiệp quả đang diễn ra với bất kỳ ai, hay với cả một vùng. Chỉ tương tự như quá trình nở hoa. Sẽ có hai lựa chọn, hoặc bông hoa sẽ đậu hạt, đậu quả, và bị thối rữa, hoặc chỉ thối rữa, tùy theo.

Tôi thích bài After The Storm cả về giai điệu, lẫn ngôn từ. Nó thể hiện được nhận thức, ám ảnh về việc bị thối rữa với câu: I won't rot (mind and heart).

Một bông hoa không có kiểu ám ảnh này. Nó chỉ đơn giản thối rữa, hoặc thối rữa và đậu quả. Cách nào thì nó cũng thối rữa. Bông hoa không có nỗi sợ hãi về việc nó bị thối rữa. Bởi khi đó, năng lượng lại quay trở lại với đất, với không khí, với ánh sáng, và mọi thứ lại tiếp diễn. Vậy nỗi ám ảnh đến từ đâu? Sự sợ hãi đến từ khi tâm trí của con người chạm được vào một phần của tâm thức, nhưng không sao chạm tiếp được nữa. Bàn tay chới với muốn thoát ra khỏi vũng bùn, nơi đêm bị đẩy lên thành ngày, sự suy đồi khắp mọi nơi. Khi chúng ta sống trong bóng tối và sự suy đồi của tâm trí. Chúng ta bị cài đặt và điều khiển để quen thuộc và nghiện ngập trong nó, cái gọi là xã hội. Sự khác biệt duy nhất là bông hoa không có tâm trí (nhưng nó có tâm thức, tâm thức của bông hoa dao động ở chiều kích khác), còn chúng ta thì có. Tâm trí chúng ta là bước đệm để bản thể có thể đi lên, đi xuống, hay quay lại. Và sự khác biệt này tạo ra sự khác biệt khác. Bông hoa không sợ hãi trước việc nó bị thối rữa, hay nó mọc lên từ bùn. Còn chúng ta, thì có.

Và cũng chính vì việc này, việc khác biệt. Nên vấn đề quyết định xem chúng ta là ai nằm trong việc chúng ta hiểu gì về việc chuyển biến trong tâm trí tiến tới tâm thức hay coi tâm trí là chính mình.

Trong một khoảnh khắc, việc chứng kiến bông hoa nở thay đổi được chút gì bên trong bạn. Nếu có thì đó là một duyên lành, vì bạn sẽ thấy một tầng, lớp khác của cuộc sống. Nơi năng lượng vận động theo một cách hoàn toàn khác. Nhưng bạn không thuộc về nó, bạn chỉ thấy chốc lát, đủ để biết nơi đó có ánh sáng. Sợ hãi và ám ảnh sẽ theo đuổi bạn. Sợ hãi với cuộc sống của bản thân, và ám ảnh nếu không thoát đi được. Câu tôi sẽ không bị thối rữa không phải là một mục tiêu phấn đấu, mà là một sự kêu gào trong tuyệt vọng của ai đó. Họ mong một cái phao, một bàn tay, một con thuyền, sẽ cứu họ khỏi vũng lầy.

Chẳng ai cứu họ khỏi đó ngoài chính họ. Cây tự thân nở hoa, hoa tự thân tỏa hương, hoa tự thân đậu quả, và hoa tự thân thối rữa. Đó là một quá trình tự nhiên. Nếu bạn chính là một ai đó, hãy hiểu điều này. Không Phật chúa nào cứu được chúng ta ngoài chúng ta, mỗi bản thể phải tự đi, tự trải nghiệm, tự có bài học, và tự vượt qua chính mình.

Sự sống được gói ghém trong vạn vật, bạn có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu mọi chân lý mà Phật hay Chúa nhìn thấy. Họ chỉ là những người bình thường giác ngộ, không có điều gì khác. Nếu có điều gì khác, thì đó chính là việc họ giác ngộ, còn bạn không. Họ, những người giác ngộ không mọc thêm tay, hay mọc ra cánh. Họ cũng không trở thành khổng lồ hay tí hon. Nhưng bên trong, họ đã tìm thấy chính mình, những charka đã nở hoa và kết nối với nhau. Đó là điều khác biệt giữa bạn với họ.

Ông Phật cũng từng là một ai đó, khi bỏ nhà ra đi với sự kêu gào của tâm trí, tìm đường cứu chính mình, khi nhìn ra sự khổ. Việc chuyển hóa tâm trí qua quá trình dồn nén năng lượng bởi nghiệp là rất quan trọng. Những người tu hành chánh tông bị thiếu điều này. Họ phải tự tạo ra môi trường dồn nén năng lượng của mình, điều đó không tự nhiên. Ông Phật không phải một phật tử, trong một ngôi chùa để thành Phật. Jesus không phải là một con chiên, trong một nhà thờ để thành Jesus. Allah càng không phải một tín đồ, để sùng bái ai đó, rồi trở thành Allah. Thời đại đó đã chấm dứt, không còn một chút nào. Những gì còn lại chỉ là tro và khói khi ngọn lửa đã tắt. Chỉ chờ một cơn mưa.

Tại sao bạn thấy dễ chịu khi ngắm một bông hoa hay nhìn một em bé? Bởi lẽ năng lượng ở hai khách thể này tinh khiết nhất. Năng lượng tại đó là năng lượng chuyển tiếp, trước khi chuyển biến, bùng nổ để trở thành cái gì đó khác hơn. Bạn không thể tìm thấy ý niệm nào về sai hay đúng, được hay thua ở một đứa trẻ sơ sinh. Không có gì là như thế cả. Đứa trẻ sẽ đi ra từ tâm thức, nhẩy vào tâm trí, để rồi bước vào sự nhào nặn của duyên và nghiệp. Lại một vòng tròn khác được lặp lại.

Charka nghĩa gốc của nó là Trung tâm. Nhưng một trung tâm sẽ không còn là một trung tâm nếu như nó đứng im. Một trung tâm năng lượng thì luôn quay và mọi charka của con người cũng luôn xoay để thu và phát năng lượng. Tại thời điểm năng lượng xuất hiện, bánh xe sẽ quay. Điều này lý giải cho việc Hitle dùng chữ Vạn ngược để làm biểu tượng cho mình. Đó là một sự thách thức. Hitle thách thức ông Phật. Bởi nếu năng lượng của Phật là từ bi, thì năng lượng của Hitle là ngược lại. Và vì ngược lại, nên bánh xe phải đổi chiều.

Các dạng rung động năng lượng không khó để phân biệt. Vấn đề là sự nhận biết của từng cá thể và việc chọn phe. Nếu bạn chọn đứng về phe năng lượng của bông hoa, charka của bạn sẽ quay theo chiều năng lượng của bông hoa. Nếu bạn chọn đứng về phe năng lượng ngược lại, charka của bạn sẽ quay theo chiều ngược lại. Nếu bạn lúc đứng ở phe này, lúc đứng ở phe kia, thì charka của bạn sẽ quay lúc thế này lúc thế kia. Đó là lẽ tự nhiên.

Quay lại vấn đề với câu I won't rot. Vấn đề là việc chọn phe không dễ dàng, kể cả khi bạn có nhận biết. Bởi khi đã mắc trong cái lưới, càng quẫy bạn sẽ càng bị mắc chặt hơn. Nhưng thoát ra khỏi cái bẫy trong giấc mơ là tỉnh dậy, đó là điều đơn giản nhất. Và để tôi cho bạn biết, chẳng có cái bẫy nào cả, mọi cái bẫy đều chỉ là giấc mơ. Khi tích đủ về lượng, tự nó sẽ chuyển thành chất. Nếu bạn vẫn đang ở trong giấc mơ, hãy tích lũy thêm nữa năng lượng.

Tâm linh không phải cái gì huyền bí, mê muội. Tâm linh chỉ đơn giản như một bông hoa trong sự nở hoa. Khi đủ điều kiện, bạn sẽ nở hoa và thức giấc.

Nếu nhìn sâu vào bông hoa trong một sáng đẹp trời, có thể bạn sẽ thấy chính mình.

MK xin chào.

--------------------------------


Night has always pushed up day
You must know life to see decay
But I won't rot, I won't rot
Not this mind and not this heart,
I won't rot.

And I took you by the hand
And we stood tall,
And remembered our own land,
What we lived for.

And there will come a time,
you'll see, with no more tears.
And love will not break your heart,
but dismiss your fears.
Get over your hill and see
what you find there,
With grace in your heart
and flowers in your hair.

3 nhận xét:

  1. "Chẳng ai cứu họ khỏi đó ngoài chính họ. Cây tự thân nở hoa, hoa tự thân tỏa hương, hoa tự thân đậu quả, và hoa tự thân thối rữa. Đó là một quá trình tự nhiên."
    Mình nghĩ để có được quá trình nở hoa tỏa Hương thì được tạo từ rất nhìêu ýêu tố đan xen nhau .Mình thừa nhận là hoa là ýêu tố chính .Cũng gíông 1 đứa trẻ vậy để lớn lên và trửơng thành thì rất cần sự bảo bọc,chăm sóc của gia đình,cha mẹ
    Rất cám ơn bạn vì đã 1 bài víêt hay

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa