Tôi đang xem bộ phim Bicentennial Man nói về một anh chàng người máy trên con đường đi tìm sự tự do của chính mình và đồng loại. Anh sống đủ lâu, đọc đủ nhiều, biết đủ rõ để có được sự phức tạp như một con người.
Chúng ta đã sinh ra với đủ mọi ràng buộc, và mọi sự ràng buộc làm cho chúng ta trở nên phức tạp. Và trong suốt hàng nghìn năm, loại người đã luôn tìm cách thoát khỏi mọi ràng buộc. Đó là tự do.
Trong bộ phim, anh chàng người máy bước đầu có được sự tự do về mặt pháp lý từ ông chủ của mình. Anh được làm gì tùy ý, không có ông chủ, và không phải phục vụ ai. Nhưng anh vẫn là một người máy, cả bên ngoài lẫn bên trong, cả tâm trí lẫn tâm thức. Qua một lần nâng cấp, anh có sự thay đổi hoàn toàn về diện mạo bên ngoài, như một con người. Sự vướng bận tâm trí vẫn không làm anh thấy tự do, anh vẫn cần có một gia đình, một người bạn - để nói chuyện. Và để tình bạn đó tốt nhất, anh cần có cảm xúc. Vậy là lần nâng cấp tiếp theo, anh đã có cảm xúc. Anh có thể khóc khi buồn, cười khi vui, và hóm hỉnh thật sự. Tình bạn biến đổi dần khi bạn gái anh có người yêu, và anh ghen. Cảm xúc của anh nói cho anh biết rằng anh ghen, và không ai chấp nhận việc một người máy yêu một người và ngược lại. Lần nâng cấp tiếp theo, anh đã hoàn toàn là một con người. Với đầy đủ các bộ phận cả bên trong lẫn bên ngoài, từ hệ tiêu hóa, hệ thần kinh, hệ bài tiết, ... và cả cơ quan sinh dục, tất nhiên không có chức năng sinh sản. Và anh đã được yêu.
Nhưng anh vẫn không được loài người công nhận anh là một con người. Hội đồng phán quyết, anh vẫn là một người máy, vì sự bất tử của anh. Không có một con người bất tử, chỉ có người máy bất tử. Lần cuối cùng. Để tới sự tự do cuối cùng. Anh từ bỏ quyền bất tử của một người máy, chấp nhận sự lão hóa của cơ thể. Anh đã chết trên giường bệnh với người yêu trong lúc Hội đồng công nhận anh là một con người.
Chúng ta không khác gì một người máy, như anh - Andrew. Chúng ta tự gọi mình là con người thay vì một người máy. Chúng ta đang vươn tới sự tự do về tâm thức. Andrew vươn tới quyền được làm một con người. Nếu như con người tạo ra người máy, thì cái gì tạo ra con người? Nếu như người máy đang vươn tới sự thừa nhận làm một con người. Thì chúng ta đang vươn tới cái gì? Điều gì là bản chất đích thực của chính chúng ta?
Khi tâm thức bành trướng và phát triển rộng mở, tâm trí sẽ thu hẹp. Con người sẽ dần thoát ra khỏi cái bóng của chính mình. Vượt ra ngoài cơ thể mình, để cởi bỏ mọi ràng buộc. Đó chính là con đường đi tới bản chất chân thật của các Thánh, Thần, Tiên, Phật, ... Không có mộng mị, ảo tưởng nào về những khái niệm đó, có chăng chỉ là những người viển vông ngồi mơ mộng rất người rằng nếu có quyền lực ta sẽ thế này, ta sẽ thế kia, rất người. Và cũng chính vì chúng ta là người, nên chúng mới có những mơ ước viển vông xuẩn ngốc như thế.
Sự tự do của tâm trí, là một cái thang để chúng ta leo lên từng bậc một. Bạn có thể là trụ chì một ngôi chùa, hiệu trưởng một trường đại học, một giảng viên tâm linh, một đạo sĩ với một quả núi, tổng thống một nước, một học sinh, một con người, ... Hãy nhìn một con chim đang bay trên trời. Tự hỏi mình rằng chúng có quan tâm xem sự tự do là gì không? Chúng sẽ không bao giờ quan tâm tới khái niệm mà chúng ta đang quan tâm. Bởi chúng chính là sự tự do.
Trong một khoảnh khắc các bạn được chạm tới sự tự do, một sự cởi bỏ biên giới, rào cản, trói buộc. Các bạn sẽ thấy đó chính là lúc các bạn trở về với bản chất chân thực của tâm hồn. Những người nghèo khó luôn tìm tới sự tự do về tài chính. Những người giầu có luôn tìm tới sự tự do về tâm trí. Những người tu hành luôn tìm tới sự tự do về tâm thức. Chúng ta luôn đuổi theo nhau, nhưng xét cho cùng, chúng ta là những người khốn khổ đang ở từng phần trên một cái thang dẫn tới sự tự do hoàn toàn.
Hãy là một con chim. Hãy là NOW and HERE. Như những người tỉnh thức đã từng chia sẻ lại. Chẳng có điều gì hơn thế. Tìm kiếm trong chính mình, ngay bây giờ và ở đây.
PS: Viết tặng chị Hà ( cho một ngày quan trọng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét