Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Nguyện cầu


Sẽ không có nhiều người hỏi, cầu nguyện để ai nghe. Nhưng những tín đồ của các tôn giáo, thường cầu nguyện chăm chỉ. Họ có một cái tên, một hình tượng, một dấu ấn để làm việc này. Cầu nguyện quan trọng hơn ăn uống, sinh hoạt hàng ngày. Đừng ai đụng tới đức tin của những người sùng kính. Bởi những cuộc chiến sâu sắc nhất luôn bắt đầu từ những gì sâu sắc nhất.

Một ước nguyện để cầu xin. Ý nghĩa đơn giản hầu như chỉ là phản ứng hóa học một chiều. Trong những khoảnh khắc điên rồ của cuộc đời. Người sùng tín không cầu nguyện, anh chửi.

Chửi như một chất xúc tác. Phản ứng bị thay đổi, một chiều thành hai chiều. Và anh có hồi âm. Vậy là sau chửi, là đối thoại.

Không nhiều người có được những cuộc đối thoại. Và loại trừ những cuộc đối thoại mang mầu sắc thần thánh, hù dọa từ những cái đầu ảo tưởng, sống trong giếng sâu. Loại trừ nữa những cuộc đối thoại của tha lực, nơi phản ứng hai chiều liên tục diễn ra, trong một mớ quẩn quanh, vong ma chết sống.

Vậy thì đối thoại với ai?

Xin thưa rằng cuộc đối thoại lớn nhất, quan trọng nhất không phải với Thượng đế, với Phật, Chúa nào cả. Mà là đối diện với chính mình. Hỏi mình, mình trả lời.

Ở trên cao, chính là chúng ta mòn mỏi chờ đợi sự rung động phù hợp để đối thoại. Chúng ta chỉ đơn giản là mảnh hồn mông muội, với sự u mê vây quanh. Chỉ khi nào chúng ta đối thoại được với chính chúng ta. Chúng ta mới tìm được câu trả lời của chính mình.

Khi chưa có được điều đó. Hãy tiếp tục hỏi, hãy tiếp tục cầu nguyện. Thậm chí, hãy chửi. Hãy làm mọi cách mà các bạn có thể để tìm ra chính mình. Nếu các bạn không muốn đánh mất mình.

Đừng vội vàng, nhưng phải nhanh lên.

1 nhận xét: